Tôi năm nay 35 tuổi, là một người gốc Bắc vào Đà Nẵng sống được gần 10 năm. Trước đây, tôi chỉ hay nghe báo đài và mọi người nói về việc mưa lũ ở miền Trung khiến bà con khổ sở. Trong những năm sinh sống tại đây, cũng nhiều lần chống bão, nhưng đây là lần đầu tôi thấy nước lên nhanh đến vậy.
Quang cảnh thành phố lúc đó không khác gì trong những bộ phim viễn tưởng, khi xe ô tô, vật dụng sinh hoạt, cành cây rơi la liệt khắp nơi... Khi nước lên, mọi người chỉ quan tâm tới bảo vệ tính mạng, cố gắng thoát ra thật nhanh và tìm nơi trú ẩn an toàn.
Cũng như nhiều người trong cơn bão, tôi chỉ biết bỏ xe ô tô, tắt máy, đóng kín cửa rồi tìm chỗ trú trên cao ở nhà dân gần đó. Chẳng ai bảo ai, mọi người đều bỏ lại tài sản, tìm cách thoát thân.
Về phần mình, tôi gọi cho chồng với tâm trạng lo lắng, khi chiếc xe là tài sản tích góp của hai vợ chồng sau nhiều năm. Thêm vào đó, tôi cũng hay nghe mọi người nói về việc nếu xe ngập nước có thể mất giá trị tới 30-40%, thậm chí hỏng không sử dụng được, sửa chữa tốn kém. Nhưng trong thời điểm ấy, tôi không nghĩ được nhiều, chỉ hành động theo bản năng và những người xung quanh.
Nghe điện thoại của tôi, chồng tôi cũng chỉ dặn rằng cần đảm bảo an toàn trước và động viên: "Còn người, còn của". Dù vậy, tôi cũng tự nhủ, sau này khi có cảnh báo lũ, tôi sẽ cẩn thận hơn khi ra đường hoặc tìm chỗ bảo quản xe tốt hơn.
Độc giả Đ.V
Bài viết này thể hiện quan điểm của độc giả, không nhất thiết trùng với ý kiến của báo Dân trí.