Một ngày tiêu tiền gửi xe kiểu… người đi ô tô



Qua tôi mượn ô tô chở ông cụ thân sinh đi khám bệnh.


Sáng xuống đón ông cụ rõ sớm. Nhà tôi ở khu tập thể cũ nên không có chỗ đỗ xe. Thế là phải dúi tờ hai chục vào tay ông bảo vệ chợ ở đầu ngõ nhờ ông trông hộ độ mươi phút. Thôi thì thà mất hai chục còn hơn đi đôi gương.


Lên viện Đại học Y, mấy chú “sờ cu ri ti” hướng dẫn vào bãi đỗ xe cách chỗ khám nửa cây số. Mà vào đó cũng phải soi mỏi mắt mới có chỗ đỗ. Vào khám, xét nghiệm máu, nội soi xong chờ kết quả thì cũng đến trưa. Ra các vị ấy đưa cho cái phiếu tính giờ 6 tiếng hết một trăm hai chục ngàn.


Tôi đưa ông cụ về, vào nhà ăn trưa. Ông bảo vệ lúc sáng lại tất tả xi nhan cho tôi đỗ ở đầu chợ, xin ba chục ngàn. Giờ chợ đông, giá khác.


Tôi lên cơ quan lấy giấy tờ. Vì là xe mượn, không đăng ký vé tháng, các bác bảo vệ đáng kính ra hất hàm xin ba chục.


Nếu không tính toán kỹ, chủ xe sẽ mất số tiền kha khá phí đỗ xe trong một ngày

Tôi hẹn đối tác ở Cộng Hoàng Cầu. Vừa đỗ xe trước cửa quán đã có anh đầu trọc ra hỏi, gửi xe uống cà phê à? Rồi nhẹ nhàng xin tôi ba chục. Đang ngồi chém gió với khách, ký hợp đồng đến nơi rồi thì có điện thoại. Đầu dây bên kia là mấy anh công an phường, bảo anh không được đỗ xe ở đây. Các anh ý viết phiếu phạt, giữ bằng. Xong tôi phải lái xe độ 3 vòng quanh khu Hoàng Cầu để tìm chỗ gửi xe quay lại nói chuyện tiếp với đối tác. Cuối cùng tìm thấy cái bãi đỗ xe tận bên Đặng Tiến Đông, rồi cuốc bộ giở lại quán cà phê. Mất thêm sáu chục cho hai tiếng nữa.


Tối tôi có Hãng xe mời gặp mặt cuối năm ở khách sạn Lotte. Tiệc kéo dài 3 tiếng rưỡi. Tôi phải giả sáu mươi nhăm ngàn tiền đỗ xe dưới hầm.


Lúc về đến chung cư nhà tôi. Cũng vì mượn xe nên gửi vé ngày. Tôi mất thêm năm chục tiền trông xe qua đêm nữa.


Tôi lên giường ngủ mà miệng cứ cười toe toét. Vợ tôi hỏi, có chuyện gì mà anh cứ nhe nhởn như thằng hâm thế!? Tôi bảo, anh vui quá. Vui vì sau bao nhiêu năm, giờ đã được tiêu tiền như người đi ô tô rồi đấy!


-Cartime-